Chậm


Đó là thời khắc tôi chạm, chạm tay vào thế giới thật sự tồn tại xung quanh thay vì những cú chạm trên smartphone, tôi đang lắng nghe tiếng nhạc và tiếng trái tim mình, những âm thanh của tạo hóa, của con người, của những gì đang diễn ra thật gần bên mình.

Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi

Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời

Hai câu thơ này của Xuân Diệu dù đã đọc từ rất lâu, nhưng nó vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu tôi vào những thời khắc không tưởng- thời khắc của sự tĩnh lặng.
Tôi đang sống những chuỗi ngày mà người đời vẫn nghĩ đó những tháng ngày đẹp nhất
của cuộc đời- Thanh xuân. Phải, chỉ khi thanh xuân dần dà rời bỏ, tôi mới nhận ra mình
từng có nó.

Tôi bất chợt nhìn lại và nhận ra mình đang già đi, từng ngày và bị cuốn theo vòng “Sun Wheel”

Thanh xuân của tôi trôi qua êm đềm như bao người, có gia đình, có bạn bè, có đam mê,
có sở thích. Cuộc sống vẫn cứ nhẹ nhàng bình dị mà trôi qua thế thôi. Cho đến một ngày
tôi nhận ra mình đang bước từng bước sang cái tuổi trưởng thành. Tôi bắt đầu suy nghĩ
nhiều hơn về những vấn đề, những góc mà một kẻ sống vô tư như tôi chưa từng để tâm.
Tôi bất chợt nhìn lại và nhận ra mình đang già đi, từng ngày và bị cuốn theo vòng “Sun
Wheel” cuộc sống với tốc độ chóng mặt, dường như tôi chuyển động chẳng hề ngừng
nghỉ, đi học, đi làm, lướt facebook, kiểm tra email… Tất cả những điều đó gần như
chiếm trọn một ngày của tôi, để rồi tôi chỉ sống như một cỗ máy đã lập trình.

Mỗi sáng thay vì để tia nắng mặt trời gọi dậy, tôi bị giật mình bởi tiếng chuông báo thức đầy phiền toái, nó khiến tôi bất ân và mỏi mệt. Hầu như chẳng bao giờ tôi không cầm theo chiếc điện thoại và nghĩ mình đã nắm bắt cả thế giới ở trong đó, nhưng tôi đã nhầm, tôi đang sở hữu một tâm hồn lạc lõng và một khối óc trống rỗng.

Giữa lúc đang vô định với chính mình, may thay, tôi có một chuyến thực tế đến Hà Nội, chuyến đi cũng diễn ra theo tiến độ và lịch trình đề ra sẵn, và tôi thấy mình cũng vẫn sống gấp như thế cho tới đêm cuối cùng ở lại Hà Thành, tôi ngưng chạy.
Tối đó, tôi cùng một vài người bạn mặc áo len ấm đi dạo quanh Hồ Gươm và định bụng
sẽ thưởng thức món cà phê trứng- một món ngon của Hà Nội. Chúng tôi đi dọc phố đi bộ,
rồi rẽ vào một con hẻm, mon theo lối nhỏ vào một căn nhà, bước lên cầu thang tầng 2,
trời mưa khiến cầu thang trở nên trơn trượt và nước mưa tạo thành những vũng nhỏ trên
sàn.

Nếu bạn chưa từng đến Hà Nội, bạn sẽ ngạc nhiên đấy? Vì nhìn bề ngoài chỉ là một
ngôi nhà bình thường, thì bên trong lại là một quán cà phê cổ kính. Tôi còn nhớ tối đó
trời mưa rả rích, chiếc đồng hồ đã ngã màu sứt một góc trên tường chỉ 9h30 phút. Chúng
tôi ngồi vào một góc, xung quanh là biết bao cặp đôi, những người bạn đang trò chuyện,
bên góc đối diện có một ông bác đang mân mê chiếc smartphone, bên trên treo một hàng
ảnh trắng đen, có lẽ là khung cảnh quán năm xưa, và một gã đàn ông phì phèo điếu thuốc
phả khói vào mưa, trông đầy tâm sự.
Bác chủ quán phục vụ cà phê cho chúng tôi, ly cà phê ấm nóng đẹp mắt vừa được đặt lên bàn, đám bạn tôi đã tranh thủ selfie. Bình thường có lẽ tôi cũng sẽ ké mặt ngay vào khung hình, nhưng hôm nay thì không, tôi sựng người lại và đột nhiên cảm thấy hành động của bạn mình như đang phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian cũng như sự an yên trong lòng tôi. Như không quan tâm, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, tay khuấy đều ly cà phê trứng, rồi chậm rãi đưa từng ngụm lên miệng, đã thật!

Tôi đang sống trong thế giới mà bấy lâu nay tôi bỏ quên, tôi đang sống trong góc khuất tâm hồn mà tôi từng trốn tránh …

Chiếc loa trên tường cao đang phát một bản nhạc tôi rất thích và cũng “hợp lý” trong
khoảnh khắc này – Chuyện của mùa đông. Giong hát của Hà Anh Tuấn cứ thế vang vọng,
nhẹ nhàng len lỏi vào làn khói thuốc, vào tiếng mưa tí tách và vào hồn tôi – thấm đẫm đến
lạ.
Trong khoảnh khắc đó tôi nhận ra mình thật sự đang sống, đang khát khao được sống.
Lúc này đây, tôi không chụp lại những hình ảnh đẹp đẽ kia bằng bất kỳ camera sắc nét
hiện đại nào khác mà bằng chính đôi mắt của mình, camera trọn vẹn và hoàn hảo nhất.
Tôi cũng không lưu chúng vào bất cứ thẻ nhớ, usb hay đám mây nào cả, mà lưu vào
chính khối óc của tôi, con tim của tôi. Đó là thời khắc tôi chạm, chạm tay vào thế giới
thật sự tồn tại xung quanh thay vì những cú chạm trên smartphone, tôi đang lắng nghe
tiếng nhạc và tiếng trái tim mình, những âm thanh của tạo hóa, của con người, của những
gì đang diễn ra thật gần bên mình.
Tôi đang sống trong thế giới mà bấy lâu nay tôi bỏ quên, tôi đang sống trong góc khuất tâm hồn mà tôi từng trốn tránh và tôi thật sự đang dùng cả thân xác và tâm hồn để cảm nhận. Phút giây ấy, tôi sống chứ không còn tồn tại.

Tới lúc này tôi mới hiểu hai câu thơ của Xuân Diệu. Chúng ta chỉ là những tạo vật hữu
hạn, rồi sẽ có một ngày chúng ta trở thành cát bụi. Vậy thì há cớ gì không sống cho tròn
đầy, cho hết mình đề không bỏ ngõ thanh xuân, để không hồ thẹn với đất trời, hà cớ gì
không tận hưởng những điều đẹp đẽ được tặng ban, hà cớ gì nhốt mình vào thế giới ảo bé
nhỏ thay vì tự chân bước đi khám phá trái đất rộng lớn này, hà cớ gì không thử một lần
chìm đắm vào thế giới của chính mình mà quên đi cái nhịp sống ồn ào ngoài kia, hà cớ gì
chọn tồn tại khi đáng lẽ phải sống.

Hoa mơ trắng

Bình Luận

© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm  đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn!
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM
Danh sách thành viên Giới thiệu chung Quy định hoạt động
Các câu hỏi/đáp về CBT Trang vàng Cộng đồng CÂY BÚT TRẺ AUDIO

1 Comments

Leave a Reply

You must be logged in to post a comment.

Em tìm lại mình trong màu nắng Tháng Tư Nơi khoảng trời dường như chỉ một màu trong suốt Cánh đồng Loa kèn khoác á...
Căn phòng bỗng chùng chình Tiếng xì xầm, to nhỏ Áo trắng hồn nhiên quá Khung cửa nhìn Lo ra … Phố ngoài kia hố...
Ta đọc lại bài thơ đêm qua rồi bật khóc Muộn chiều nay…bụng đói cồn cào Những ngày cuối năm thiên hạ xôn xa...
Người nơi ấy giờ xa xôi quá Chẳng thể gần cho thỏa ước mơ Nụ Xuân e ấp đợi chờ Gửi trong muôn nẻo tình thơ t...
Trời lành lạnh, gió tạt vào lòng nghe buốt rát Những chiếc lá vàng rơi lững thững phía triền đông Con vẫn tha hươ...
Gác nhỏ đêm nay một mình ta Nhìn hoa tuyết rụng trắng sân nhà Đêm khuya lạnh lẽo nghe trong gió Chợt thấy giai n...
Nhằm điều chỉnh một số định hướng hoạt động mới, Cộng đồng Cây Bút Trẻ Việt Nam thông báo về một số thay đổi với thành viên (sẽ có hiệu lực thực hiện từ ngày 30/1/2024) như sau: ĐỐI VỚI THÀNH VIÊN ...
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã nhận được tất cả 40 bài tham gia dự thi của 40 tác giả. Trong đó, có 33 bài dự thi được duyệt qua vòn...
Lâu lắm rồi mình chẳng viết được gì cả, không nổi một câu thơ, chẳng vẹn một ý truyện. Thỉnh thoảng, những đêm buồn như thế này, mình lại ngồi đọc những bài viết được đăng tải trên website, đọc nhữ...
Tạm biệt mái trường – Thơ Hương Tràm
Tôi tìm nhặt cánh Phượng rơi Mùa hạ đã đến, chợt trời đổ mưa Đâu rồi Hạt nắng lưa thưa Ve ngân h...
Kết quả cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh!”
Sau thời gian hơn 04 tháng diễn ra, cuộc thi viết “Những thiên thần không cánh” đã n...
Những điều Má không kể…!
Nó nhớ lúc nhỏ thứ quen thuộc nhất là bóng lưng của má. Đi đâu má cũng chở nó theo trên cái xe đ...
Mùa xuân có một thiên thần…
Thế rồi, mùa xuân năm ấy có một Thiên thần, đã mãi bay đi. Mẹ đã xa rời chúng tôi, không một lời...
Chị ấy tên là Hồng, biệt danh là Pink!
Cho dù câu chuyện có đang đi vào bế tắc, chỉ cần chị nói vài câu là mọi thứ sẽ vui vẻ. Chị biết ...
Ước mơ của Mẹ!
Xin lỗi mẹ vì có những lúc khiến mẹ phải buồn, con luôn muốn nói với mẹ dù con ngại ngùng đôi ch...
Thứ Ba, Tháng Tư 16, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Hai 08, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Hai 07, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Hai 06, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Một 22, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Một 21, 2024 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Một 11, 2024 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 31, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Hai 31, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Mười Hai 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Hai 23, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Mười Một 05, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Mười Một 04, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Sáu, Tháng Chín 29, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 24, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Chín 18, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Chủ Nhật, Tháng Chín 17, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 13, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Chín 06, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 30, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 28, 2023 CÂY BÚT TRẺ Thơ
Chủ Nhật, Tháng Tám 27, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Tư, Tháng Tám 23, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 21, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Tám 14, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Tám 05, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Thông tin - Kiến thức
Thứ Ba, Tháng Tám 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Ba, Tháng Bảy 25, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Sáu, Tháng Sáu 30, 2023 Biên tập viên Khánh Linh Tản văn
Thứ Hai, Tháng Sáu 26, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Năm, Tháng Sáu 01, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Bảy, Tháng Năm 20, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ
Thứ Hai, Tháng Năm 15, 2023 Biên tập viên Hương Tràm Thơ