Cây vú sữa
Từ thuở bé, khi bắt đầu làm quen với thế giới quanh mình, tôi đã “kết” cây vú sữa trước sân nhà và thân thết với nó suốt một thời tuổi thơ. Dưới tán lá tỏa rộng, mát rượi của nó, tôi cùng với bọn trẻ con trong xóm bày bao nhiêu là trò chơi con nít, chơi cả ngày không chán…
Bước trên con đường quê rộng, trải nhựa vừa quen vừa lạ, lòng tôi bồi hồi bao nỗi niềm. Mấy năm rồi tôi mới về thăm nhà. Chị Hiền mừng rỡ đón tôi từ ngoài ngõ.
Nhà tôi đấy ư! So với trước kia, ngôi nhà mới rộng rãi hơn, khang trang hơn nhưng sao tôi thấy xa lạ quá.
– Mẹ đâu chị Hiền?
– Mẹ vừa đi, mẹ bảo ra chợ mua gì ngon ngon nấu cho tụi em về ăn.
Ôi, mẹ yêu dấu… Tôi biết mình sắp được ăn món ưa thích nhất rồi! Có ai hiểu con bằng mẹ!
Nhìn quanh, tôi thấy ngõ vào nhà trống trải… Phải rồi, cây vú sữa, cây vú sữa của tôi đâu? Tôi thảng thốt hỏi:
– Chị Hiền ơi, cây vú sữa nhà mình…
– À, lúc con đường này mở rộng, lấn vào ngõ, nhà mình phải phá nó đi em à! Mẹ cũng tiếc lắm!
Một cái gì đó nghèn nghẹn cứ chực dâng lên cổ họng. Tôi thấy hụt hẫng như vừa đánh mất một kỉ vật quý giá. Cố giấu nỗi buồn nhưng mấy ngày liền tôi cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ…
Anh Hai tôi là người thành đạt. Anh lấy vợ và sống ở thị xã. Tôi biết năm ngoái anh đã về xây nhà mới cho ba mẹ. Ngôi nhà cũ với bao kỷ niệm êm đềm không còn nữa nhưng tôi chẳng thể ngờ cây vú sữa cũng ra đi. Những kí ức tuổi thơ cho tới lớn của tôi gắn với cây vú sữa tưởng đã chìm lắng theo thời gian, giờ đây bỗng trỗi dậy, rõ mồn một như mới vừa hôm qua.
Từ thuở bé, khi bắt đầu làm quen với thế giới quanh mình, tôi đã “kết” cây vú sữa trước sân nhà và thân thết với nó suốt một thời tuổi thơ. Dưới tán lá tỏa rộng, mát rượi của nó, tôi cùng với bọn trẻ con trong xóm bày bao nhiêu là trò chơi con nít, chơi cả ngày không chán…
Khi học lớp 6, cũng là lúc tôi thành thạo việc trèo cây, không có ngày nào mà tôi không có mặt trên cây vú sũa ít nhất một lần. Mẹ tôi hay mắng: “Con gái con đứa chi mà cứ leo trèo…”. Nói vậy thôi, chứ lâu dần rồi cũng thành quen, cứ mỗi mùa vú sữa chín mẹ lại giao việc hái trái cho tôi. Mặc dù có thể đứng dưới đất dùng cây quéo có rổ hứng để hái trái nhưng tôi cứ thích trèo lên tận nơi, chạm tay vào quả chín căng tròn, bóng láng. Hái được trái nào, tôi lại cầm miết lên má để tận hưởng cái mát dịu, thơm tho của nó. Mẹ chọn ba bốn chục quả ngon nhất, to nhất để riêng. Phần ấy mẹ chia ra, chỗ đặt lên bàn thờ tổ tiên, chỗ mẹ sai tôi mang biếu hàng xóm ăn lấy thảo trái chín đầu mùa. Phần còn lại, mẹ mang ra chợ bán lấy tiền để dành mua giày dép, sách vở cho anh chị em tôi. Dù tiền kiếm được từ cây vú sữa chẳng nhiều nhỏi gì, nhưng mẹ vẫn chắt chiu để các con đến trường không phải thiếu thốn…
Không để hái trái, tôi cũng trèo lên cây. Một nhánh lớn. vững chãi tẻ ngang nấp dưới tán lá dày là chổ ngồi lý tưởng của tôi trên đó. Có một thời gian dài, đấy là chổ bí mật, chẳng có đứa nào phát hiện được khi chơi trò trốn tìm. Chúng kiếm tôi, khắp nơi không thấy, lâu quá đâm lơ đểnh, thế nên tôi mới có cơ hội chiến thắng. Con nít nhà quê hiếm khi ngủ trưa, nếu không có trong nhà, chắc chắn tôi đang vắt vẻo trên cây vú sữa. Khi học bài, khi đọc truyện, có khi chẳng làm gì cả, tôi cứ dựa lưng vào thân cây, nửa nằm nửa ngồi mà ngắm lá ngắm cành, nghe khúc nhạc hoà tấu diệu kì của gió, của cây, của chim nơi miền quê yên ả.
Phần thưởng cuối năm lớp sáu của tôi là mấy cuốn vở và tập thơ “Góc sân và khoảng trời” của Trần Đăng Khoa. Những bài thơ của tác giả nhỏ tuổi (khi viết tập thơ này), nhưng rất tinh tế, gợi cảm… Nhưng lúc ấy, tôi có biết mô tê gì. Cứ đọc, thấy thích, đọc tới đọc lui thuộc làu làu. Rồi tôi bắt chước, cũng tập tò làm thơ. Tôi muốn có một món quà gì đó tặng cây vú sữa. Chẳng biết có ra thơ thẩn gì không nhưng tôi đã làm:
Chiếc lá vũ sữa
Nửa thu màu đất
Nửa in sắc trời
Màu nâu – màu xanh
Kết thành dòng sữa
Trong trắng ngọt lành
Thơm hoài môi em…
Hình như cây vú sữa xúc động khi nghe tôi đọc hay sao mà thân cành cứ rung rinh.Vô số những chiếc lá hai màu ấy giống như những bàn tay rất dễ thương cứ vỗ vào nhau, thích thú. Tôi cũng thấy vui lây.
Khi tôi vào cấp 3, cây vú sữa dường như cũng già hơn nên không còn sai trái như trước. Nhiều người bảo đốn nó đi vì đâu có lợi lộc gì nhiều, sum suê như vậy chỉ tổ choán đất. Mẹ không muốn, mẹ bảo: “Có cây vú sữa ở đó quen rồi, chặt đi trống trải lắm, cứ để vậy, trong nhà còn có cây có trái cho vui”. Tôi nghe mẹ nói mà lòng cứ rộn rã, ý mẹ lúc nào cũng trùng với ý tôi. Ba tôi cũng không nói gì. Thế là cây vú sữa vẫn tiếp tục gắn bó, lớn lên cùng tôi theo năm tháng. Cho đến ngày tôi vào đại học, tôi xa nó trong luyến lưu… Không trèo lên cây vú sữa mỗi ngày như trước được nữa nhưng dịp hè, dịp lễ, tết, tôi lại về thăm nhà, thăm nó. Mỗi mùa trái chín, có ai về, mẹ lại gởi vú sữa cho tôi. Tiền bán vú sữa, mẹ chẳng động đến, lại để dành, thêm vào khoản tiền mẹ vẫn cho mỗi tháng “để tối tối con út mua gì ăn thêm có sức mà học”…
Lấy chồng xa xứ. Rồi làm dâu. Rồi con cái. Rồi công việc. Nhip sống dồn dập, khẩn trương nơi đô thị, tôi tưởng chẳng còn tâm trí đâu mà nhớ “chuyện ngày xưa”, nơi quê nhà dấu yêu, có cây vú sữa đong đầy kỉ niệm, có dáng mẹ hiền tần tảo sớm khuya… Thế nhưng giờ đây tôi lại bần thần nuối tiếc chỉ vì sự thiếu vắng một phần trong những cái “ngày xưa” ấy.
© Các tác phẩm sáng tác được xuất bản đều được bảo hộ bản quyền trong phạm vi hoạt động của CAYBUTTRE.VN, và đăng ký tác quyền DMCA. Đề nghị không sao chép, đăng tải, sử dụng lại những tác phẩm đó nếu không có sự cho phép bằng văn bản của chúng tôi. Trong trường hợp phát hiện ra các tác phẩm đã xuất bản có dấu hiệu vi phạm về bản quyền, hãy liên hệ với đội ngũ Quản trị viên - Biên tập viên của chúng tôi và xin thông báo qua hòm thư info.caybuttre@gmail.com để phối hợp xử lý vi phạm. Trân trọng cảm ơn! |
CÓ THỂ BẠN ĐANG TÌM |
Danh sách thành viên | Giới thiệu chung | Quy định hoạt động |
Các câu hỏi/đáp về CBT | Trang vàng Cộng đồng | CÂY BÚT TRẺ AUDIO |
0 Comments